Powered By Blogger

Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2011

DẤU YÊU ƠI! CHỐN ẤY TÔI VỀ

Vũ Miên Thảo

DẤU YÊU ƠI! CHỐN ẤY TÔI VỀ

                        

Trên cánh đồng cuối đông
những gốc rạ vàng xanh trơ gan cùng nắng gió
bầy chim sẻ lao xao cánh nhỏ
chấp chới chiều tìm từng hạt thóc rơi
người thiếu phụ cong vòng lưng lặt những cành lúa sót
ngày tháng chao nghiêng trên lưng bầy én  vút ngang trời


vắt ngang niềm ước mơ của những thửa ruộng gò
con kênh mồ côi lưng bụng nước lục bình che mặt
hăng hắc mùi bùn đọng nỗi nhớ ngày xưa
nỗi nhớ thắt ngang vòng eo của mẹ
sợi rơm se, vắt xéo một phần vòng bán nguyệt răng cưa

vòng bán nguyệt răng cưa sắc hơn lưỡi dao cau của nội
đã hơn một lần thắm máu
từ những ngón tay mẹ vụn về tập gặt ruộng bưng
mồ hôi mẹ tưới vào những ôm lúa trĩu vàng từng ngày nuôi tôi khôn lớn
chiều qua đồng bưng xa 
nghe nhớ mẹ khôn cùng!

quán ven đường gió tạt vào mái tranh rì rào nỗi nhớ
nghe xót riêng mình thuở mười bốn- mười ba
bóng mẹ liêu xiêu, đạp nắng chiều trước ngõ
kẽo kẹt gánh thóc về
lối cỏ vàng rực bóng chiều sa.

bỏ lại đồng bưng mẹ về với con như chim về tổ
gió chiều ru câu hát trở về nôi
những nụ cười ấm nồng tình mẫu tử
chân chất quê nhà chan chứa một ngày vui!

chốn ấy con về  dấu yêu xưa xa khuất
bưng chiều ngút mắt bóng thương yêu!

VMT

Không có nhận xét nào: